Em đau quá rồi... em buông tay được chưa?
Quả thật, em không biết chuyện của mình có phải là tình yêu hay không?
Hay đơn thuần chỉ là cuộc gặp gỡ vội vàng của hai đứa trẻ mới chập choạng lớn. Em không biết vì sao mình lại cố gắng níu giữ nó lâu đến như vậy? Em không biết có sợi dây vô hình nào đã buộc chặt giữa hai chúng ta hay không?
Em muốn mình thoát khỏi đó, trái tim em chằng chịt những vết xước do anh vô – tình tạo ra. Có người nói với em rằng, do em ngu ngốc nên mới phải chịu đựng tổn thương nhiều như vậy!
Nhưng em biết phải làm sao? Ừ thì rằng em ngốc nghếch, nhưng cũng vì anh mà em cam tâm chịu đựng. Em tưởng rằng thời gian bấy lâu đã đủ để anh nhận ra. Nhưng em nhầm thật sự, và em sai ngay từ lúc tưởng tượng ra nó.
Em sai ngay từ đầu, và thế là những tổn thương, những giọt nước mắt em nhận hôm nay hoàn toàn là thỏa đáng. Em không dám trách anh hay trách định mệnh, em chỉ có thể trách bản thân vì sao lại cảm tình với anh, vì sao lại yếu đuối mà yêu anh như vậy.
Mỗi khi nhớ đến anh, nó lại nhói lên từng cơn, như đang nhắc nhở em. Nhưng em nào có nói, vì biết anh sẽ chẳng quan tâm đâu! |
Vì sao và vì sao? Anh, trả lời giúp em đi, có được không? Chắc là không, vì anh đang bận yêu thương cô ấy, thời gian dành cho em chẳng có! Em phải tự mình bước đi, tự mình tìm kiếm câu trả lời cho những câu hỏi đang dày vò tâm trí, dần đục khoét trái tim em..
Em không muốn níu kéo thứ tình cảm này nữa, em muốn cắt đứt sợi dây buộc chặt trái tim của hai chúng ta. Nó làm em đau, đau vô cùng. Đau đến mức em chẳng thể khóc, chẳng thể nói ra.
Mỗi khi nhớ đến anh, nó lại nhói lên từng cơn, như đang nhắc nhở em. Nhưng em nào có nói, vì biết anh sẽ chẳng quan tâm đâu!
Có những ngày em kìm nén nhiều thứ quá, chỉ lẳng lặng nhìn mọi thứ như thể bình yên. Nếu một ngày nào đó anh quay lại hỏi em có ổn không, thế là mọi thứ vỡ òa. Ai cũng cần có người để lắng nghe mình nói, cho mình dựa vào. Nhưng chắc rằng em sẽ không dựa vào anh một lần nữa, không yêu anh thêm nữa và sẽ không cố gắng thể hiện rằng mình ổn với mọi thứ nữa.
Chúng ta không yêu nhau nữa, cớ sao cứ phải tổn thương nhau nhiều như vậy?
Ngày hôm qua, em đã cố gắng níu kéo thứ tình cảm bất đắc dĩ này. Nhưng em biết khóc lóc bị lụy cũng chẳng giải quyết được vấn đề gì cả.
Nhưng chỉ là ngày hôm qua mà thôi. Còn bây giờ, em mệt quá, em đau quá, em được phép buông tay chưa?…
Em chỉ mong một sớm mai thức dậy trời trong xanh, nẵng vẫn đẹp và ký ức về anh biến mất hoàn toàn…
Theo Dear.vn
Video được xem nhiều nhất