À hình như, Hà Nội của những ngày có cúc họa mi cũng dịu dàng lắm! Cũng thong dong, chậm rãi như những vòng quay của chiếc xe đạp cũ chở bình yên đi trốn tận đẩu tận đâu giờ cũng đã về.
Độ khoảng này năm nào cũng thế, Hà Nội vào đông, trời sẽ se se, thi thoảng còn có chút mưa lâm thâm trông mà buồn lạ. Đi trên đường chỉ mong tìm thấy vài chiếc xe chở theo sau những khóm cúc hoạ mi đi bán, bởi cái màu trắng tinh khiết đẹp đẽ ấy sẽ giúp cho Hà Nội tháng 11 trông bớt buồn.
Năm nay, mùa đông hình như trêu ngươi với Thủ đô, đã sang cuối tháng 11, lập đông đã 10 ngày, sắp hết năm đến nơi rồi mà trời vẫn nắng ngọt mãi không kết thúc. Cũng may mà cúc hoạ mi đã rủ nhau nở, để nằm ngoan trong những chiếc giỏ theo gánh hoa rong ruổi đi khắp phố phường.
Nhìn những chiếc xe đạp dựng gọn ghẽ bên phố mang trên mình đầy hoa, người ta chợt nghĩ cái thành phố này đâu có ồn ào, có vội vã như mình vẫn biết. Hoặc giả như có bon chen, có tấp nập, thì nó cũng ở đâu đâu chứ chẳng kéo đến đây. Cánh hoa trắng muốt, lớp xếp lớp nhẹ như bông; nhụy hoa vàng hiền hòa như mặt trời của những ngày mùa đông không rực rỡ; thân hoa mềm, dịu dàng đỡ những búp họa mi cái thì nở như nụ cười duyên, cái thì còn ngại ngùng e ấp...
À hình như, Hà Nội của những ngày có cúc họa mi cũng dịu dàng như thế, cũng thong dong, chậm rãi như những vòng quay của chiếc xe đạp cũ chở bình yên đi trốn tận đẩu tận đâu giờ cũng đã về.
Hà Nội của những tháng 11 với cúc họa mi lúc nào cũng đẹp như một bức tranh xưa.
Loài hoa dịu dàng này đủ sức khiến những kẻ vốn vô tâm với các mùa hoa cũng thấy mình nên đi chầm chậm lại...
Những chiếc xe giản dị chở bình yên đi khắp phố.
Dưới ánh nắng của mùa đông về muộn, cúc họa mi ngắm lại thêm hiền.
Gửi bình luận, thích và chia sẻ trên
Gửi bình luận, thích và chia sẻ trên
Video được xem nhiều nhất
Bình luận