Vu Lan này, con viết thư cho mẹ!

Zing - 31/08/2015, 08:45

"Với mong muốn dành những điều tốt đẹp nhất cho chúng con, biết bao lần, mẹ phải nén chịu trong tủi hổ. Mẹ đừng khóc nhé, vì cuộc đời mẹ đã nhiều lần nước mắt tuôn rơi...".

"Mẹ là phụ nữ nhưng chưa một lần trong đời mang giày cao gót

Suốt những năm ròng mẹ đi chân trần nhiều hơn số lần xỏ dép

Bàn chân mẹ dọc dài theo năm tháng…

Cũng trai sần, bởi gánh nặng mưu sinh

Gối mẹ hơn một lần đã quỳ xuống vì con

Tự trọng, với kiêu hãnh, hình thù chúng ra sao mẹ không biết

Chỉ cần con được đứng thẳng vươn vai giữa cuộc đời dài rộng

Với mẹ thế là đủ rồi.

Hao gầy kia mẹ sẽ chịu, chai sạn kia mẹ sẽ mang

Chỉ cần con an vui là đủ...".

 
 

Mẹ yêu mến của con!

Đây là lần đầu con viết thư cho mẹ. Con từng dùng những lời lẽ văn hoa trong những cuốn sách viết ra. Nhưng với mẹ, con sẽ viết bằng lời lẽ chân thực nhất từ trái tim.

Mẹ à, trước khi viết những dòng này, con khóc rất nhiều. Con nghĩ về quãng thời gian gia đình cực khổ, gánh nặng đè trĩu lên đôi vai mẹ mỗi ngày. Với mong muốn dành những điều tốt đẹp nhất cho chúng con, biết bao lần, mẹ phải nén chịu trong tủi hổ. Mẹ đừng khóc nhé, vì cả cuộc đời mẹ đã khóc nhiều rồi, và điều con sợ hãi nhất trên đời này là phải nhìn thấy nước mắt mẹ rơi.

Mẹ à, con thấy mình thật tệ. Đến bây giờ, con không nhớ được ngày sinh nhật của mẹ. Con cũng không biết mẹ thực sự thích ăn món gì. Bởi mỗi khi cả nhà ngồi ăn, mẹ đều nhường mọi người và nói không thích món đó. Nhưng khi mọi người không ăn hết, mẹ sẽ là người cố gắng ăn. Mẹ nói "Ngon thế mày mà không ăn, bỏ đi phí hoài ra".

Con đi khắp nơi, của ngon vật lạ gì con đều từng nếm thử. Mẹ thì khác. Miếng ngon với mẹ có khi chỉ là chiếc đùi gà đầy nạc, hoặc một khúc cá thật to. Con còn biết cả những khi có đồ ngon đó, mẹ lại đậy lại để phần cho con...

Độc giả có thể chia sẻ những câu chuyện gia đình, kỷ niệm với cha mẹ trong mùa lễ Vu lan với Zing.vn tại địa chỉ toasoan@news.zing.vn. Các bài viết được chọn đăng tải sẽ hưởng chế độ nhuận bút từ ban biên tập.

Con biết rất nhiều lần mẹ từng tự oán trách bản thân mình vì mẹ vô dụng. Mẹ nói tại mẹ đau yếu, bệnh tật nhiều nên nhà mình mới nghèo mãi. Mẹ thường rằn vặt vì mẹ nên chị em chúng con không được sống cuộc sống no đủ như bạn bè cùng trang lứa.

Nhưng mẹ biết không? Mẹ là niềm tự hào lớn nhất trong cuộc đời của con. Con từng tự hỏi, không biết kiếp trước mình đã tu đủ bao nhiêu phúc đức để kiếp này được mẹ sinh ra.

Ngày nhỏ, con từng nhìn thấy mẹ quỳ gối van xin người khác để lấy tiền cho con kịp đóng học phí. Hôm đó là một buổi trưa tháng sáu trời đầy nắng, mẹ chở con trên con đường làng bằng chiếc xe đạp cà tàng, giọt mồ hôi thấm đẫm lưng. Tới nơi mẹ dặn con đứng ngoài cổng đợi.

Con đã đợi mẹ rất lâu nhưng không thấy mẹ trở lại. Vì lo lắng, con đã chạy vào tìm mẹ. Trước mắt con là hình ảnh mẹ quỳ sụp trước mặt người ta. Hai tay mẹ chắp lại cầu xin, trong khi khuôn mặt nhỏ nhắn ướt nhòa nước mắt. Mẹ van xin cho mẹ vay thêm vài trăm nghìn nữa để cho con kịp đóng học phí, rồi đến mùa mẹ sẽ trả lúa.

Thế mà, người ta vẫn làm ngơ coi như không có sự tồn tại của mẹ. Họ biết nhà mình quá nghèo. Nhà mình nợ quá nhiều. Nếu cho nhà mình vay rồi cũng làm sao có khả năng chi trả. Ấy vậy mà mẹ cứ  gan lì quỳ ở đó, cho đến khi người ta nhún nhường, lấy tiền ra đưa cho mẹ, mẹ mới chịu đứng lên. Mẹ gạt nước mắt mang tiền ra đưa cho con mang tới lớp đóng học. 

Con biết, mẹ không muốn để con thấy những cảnh tượng ấy. Đó là hình ảnh mà đến tận bây giờ, khi nghĩ lại, sống mũi con vẫn cay cay, khóe mắt trào dâng vì căm phẫn, xúc động. Đối với con, đó cũng là động lực chắp cánh cho con quyết tâm đứng lên thay đổi cuộc đời. Con quyết rằng, sẽ không bao giờ để những giọt nước mắt của mẹ trở thành vô nghĩa.

Đó là những câu chuyện của ngày xưa. Còn bây giờ, con đã lớn khôn sau bàn tay nuôi nấng của mẹ. Mỗi khi, con bước vào một nhà hàng quán ăn nào đó, nhìn thấy hình ảnh một người phụ nữ trung tuổi ngồi cặm cụi rửa bát, mắt con cay xè vì nghĩ đến mẹ.

Bởi trước đây, mẹ từng có những tháng ngày phải làm những công việc như thế. Mẹ làm giúp việc. Mẹ rửa bát thuê, kiếm tiền cùng bố nuôi chúng con ăn học. Sức khỏe mẹ vốn không tốt, nhưng con chưa từng thấy mẹ một lời kêu than. Thay vào đó là những lời xoa dịu mẹ không sao cả. Nhưng mẹ à, con biết rằng, đó là những lời nói dối từ sâu thẳm trái tim. Con nhớ nhiều lần, mẹ dặn con đừng bao giờ cho mọi người biết mẹ của con là người giúp việc, vì người ta sẽ khinh thường con đấy.

Nhưng đối với con, con có thể tự hào với mọi người rằng, mẹ tớ từng đi giúp việc cho nhà người ta đấy. Bởi con luôn thấy, điều đó không bao giờ xấu hổ. Nếu mẹ không có những ngày tháng ấy, thì cũng sẽ chẳng có con của ngày hôm nay. Mỗi lần bước chân lên máy bay hoặc bước chân vào một nơi đẹp đẽ sang trọng nào đó con đều nghĩ đến mẹ. Nhờ có mẹ con mới có thể đặt chân tới những nơi thế này.

Ngày xưa mẹ luôn bảo, bố mẹ nghèo, nên sẽ không có của cải hồi môn vàng bạc vốn liếng gì để cho các con. Bố mẹ cho mỗi đứa một cái nghề bằng cách nuôi cho các con ăn học tới nơi tới chốn, để sau này các con tự lao động tự kiếm tiền bằng trí tuệ, bằng bàn tay của mình, sẽ chẳng bao giờ lo chết đói. Mẹ còn nói, ví thử mẹ có vài chục cây vàng cho con cũng chưa chắc đã tốt. Chẳng may con lấy chồng không tốt, nó cờ bạc vài hôm là hết, con phải ra đường tay trắng, chi bằng mẹ cho con cái nghề và những kinh nghiệm sống bổ ích sau này.

Mẹ nói mẹ là nông dân quê mùa, không hiểu biết gì cả, nhưng mẹ lại dùng trái tim của mẹ để nuôi dạy chúng con nên người trưởng thành. Và trái tim của người mẹ thì chẳng bao giờ sai cả.

Con bây giờ luôn đi giày cao gót, ăn mặc nhiều loại quần áo màu mè. Còn mẹ vẫn dép lê và quần hoa mộc mạc như chính mẹ của bao năm qua. Con vẫn luôn thích nắm tay mẹ đi khắp nơi và tự hào khoe với cả thế giới rằng mẹ là mẹ của con.

Con yêu mẹ!

 

Video được xem nhiều nhất

Bình luận

Xem nhiều nhất