Tự truyện Huyền Anh: Tôi bị quản lý dẫn dắt như một con cừu
"Phải chăng đó là nguyên do tôi bị dẫn dắt như một con cừu đi từ điều tiếng này qua điều tiếng khác, làm những chuyện nông nổi, nói những điều gây sốc… không hề giống với con người tôi trước đó?".
- Tự truyện Huyền Anh: Từ tham vọng nổi tiếng đến chiêu trò của vị quản lý lạ mặt
- “Bà Tưng” Huyền Anh cover hit “Hậu duệ mặt trời”
- Huyền Anh cầu kỳ như tiểu thư quý tộc tại hội sách
- Huyền Anh viết tự truyện về hành trình đứng dậy sau vấp ngã
- Huyền Anh tung ảnh nữ sinh trong sáng sau khi lộ ảnh hôn Mạc Hồng Quân
Tôi vẫn giữ thói quen mở mạng xem người ta nói gì về mình. Dẫu rằng thực sự là hình tôi đó nhưng sự việc thì đi quá xa. Như sau sự kiện tối qua, sáng nay hàng loạt báo đưa tin Lưu Hùng và tôi âu yếm nhau đi sự kiện dù thực tình tôi chẳng biết gì về người đàn ông kia sau vài lần chạm trán ngắn ngủi.
Sau này, khi đã ngấm đòn showbiz, có người nói với tôi rằng, đó là chiêu bài của những người nổi tiếng đấy. Ắt hẳn đã có một đội ngũ paparazzi theo chân ông A, cô B để chỉ rình khi họ động đậy gì sẽ chụp và tung lên mạng. Và những nhà báo mà tôi gặp có khi cũng là tự phong. Đó dường như là công việc của họ. Cũng quyền lực như ai và có khả năng đả thương người khác như ai. Trong hàng trăm ngàn bài báo vô thưởng vô phạt, có mấy bài bị xử phạt đâu nào.
Họ không bị phạt nhưng tôi thì bị phạt. Phạt bởi những clip, những phát ngôn sốc nổi, hình ảnh bị coi là vi phạm thuần phong mỹ tục trên mạng. Đó dường như là một cú ngã ngựa đau điếng toàn thân khiến tôi trở nên bất lực hoàn toàn. Tương lai của tôi, tuổi trẻ của tôi đang rộng mở bỗng chốc đóng sập cửa. Đó là những ngày đen tối nhất mà tôi nếm trải và sẽ kể ở phần sau.
Song song với lệnh cấm chặn ngang trước mặt, nhiều chuyện xui rủi không đáng có cùng lúc nhảy đến. Biên kịch N. tự xưng là đại diện của một bộ phim học trò gửi tới chị quản lý kịch bản phim và chuyển lời mời tôi đóng phim. Lẽ dĩ nhiên, không ai vừa nhận lời mời đóng phim là sẽ đóng ngay được, còn phải thử vai mới có thể đưa ra quyết định. Nhưng trên báo Lá Xà Lách xuất hiện thông tin Bi Ti đóng phim. Nhà sản xuất là người có tâm với nghề bất bình, trả lời báo chí rằng hoàn toàn không có chuyện này. Chị quản lý đòi kiện vì đã nhận được lời mời, kịch bản. Hai bên đôi co trên báo trong khi tôi không có ý kiến gì. Sự thực, trong chuyện này tôi không khác mấy một con rối. Con rối không phát ngôn, không cười không khóc, không vui, không buồn, thậm chí không nhúc nhích, động đậy gì. Chỉ là chuyện của hai người hai bên cùng túm đầu túm chân nó tha hồ giật dây.
Huyền Anh như thức tỉnh sau những chiêu trò do quản lý nghĩ ra và tham vọng về sự nổi tiếng của bản thân. |
Có khi tôi thắc mắc:
- S. ơi, em không nói mà sao báo viết thế?
- Mọi việc cưng cứ để chị lo. Cưng không cần phải lo. - S. nói.
- Nhưng mà…
- Bộ cưng nghĩ chị làm gì hại cưng hả? Chị thương cưng như em gái, sao có thể hại? Cưng thành công hay thất bại cũng như chính chị vậy. Vậy sao chị có thể hại?
Câu lập luận này, S. đã nói với tôi vài lần. Nó có sức mạnh của câu thần chú, giải tỏa những bức xúc, nghi ngại của tôi với chị.
Một lần khác, một tờ báo nổi tiếng dành cho giới trẻ chụp hình tôi sau khi phẫu thuật thẩm mỹ, lộ nhiều khiếm khuyết. Một tay chị quản lý lại đứng ra viết đơn thư kiện tụng và qua mặt tôi gửi lên các cơ quan quản lý tờ báo vì "Bi Ti bị báo bôi xấu". Tôi không ký đơn, không viết đơn nhưng thông tin ấy vẫn lan tràn trên mạng như thể chính tôi là người đi kiện…
Tôi đã phản ứng căng thẳng sau vụ việc này.
- Chị xem, chị nói thương em? Vậy mà chị đã làm gì? Chị hại em rồi đấy. Suốt buổi tối qua báo chí gọi em và trách móc, nặng nhẹ… Em có thể làm gì nếu hết thảy báo chí quay lưng lại với mình?…
S. lặng im nhìn tôi mặt đỏ tía tai. Sự lặng im của S. càng làm tôi tức tối. Nước mắt trào ra, cay xè khóe mắt, sống mũi.
Sau vụ kiện tờ báo vốn thường xuyên quan tâm hình ảnh của mình, tôi bị vài anh chị trong làng báo tẩy chay vì hiểu nhầm là kẻ “ăn cháo đá bát”. Một anh nhà báo vừa thương vừa giận, mắng:
- Sao mày ngu thế hả em? Tờ báo mà mày đi kiện, nó có lượng độc giả trẻ chú ý lớn lắm đấy. Mày kiện nó là mày mất bao cơ hội.
- Em biết…
- Biết sao vẫn kiện nó chi vậy?
Tôi không thể nói trắng ra với anh hay bất cứ báo nào rằng đó là S. chứ không phải tôi đi kiện. Bởi trong hợp đồng ký giữa tôi và S. ngay từ đầu, S. là quản lý, S. có quyền phát ngôn và đại diện cho tôi trong một số trường hợp. Việc kiện tụng này, suy cho cùng cũng là công việc.
Dù rằng tôi không khởi xướng ra vụ kiện mà bị mang tiếng oan nhưng có thể thanh minh như thế nào đây chứ? Nói ra có khi người ta không tin. Không biết chừng người ta còn chửi mình ngu. Nhất là khi mọi người, mọi việc đang quay lưng về phía tôi. Nói ra lúc này, liệu có ai chia sẻ với mình không, hay lại gây thêm những tai họa mới?
Mãi sau này tôi vẫn không hiểu được vì sao thời điểm đó, tôi lại nghe lời quản lý đến mức vậy. Giới showbiz vẫn truyền tai nhau những câu chuyện bùa ngải khiến có lúc tôi chột dạ. Chị quản lý trong một lần ngồi trang điểm, tô son đỏ chót lên môi và tự hào khoe: "Son này chị xin của một bà thầy, thiêng lắm. Bôi son vô, nói gì người khác cũng nghe". Phải chăng đó là nguyên do tôi bị dẫn dắt như một con cừu đi từ điều tiếng này qua điều tiếng khác, làm những chuyện nông nổi, nói những điều gây sốc… không hề giống với con người tôi trước đó? Hay chỉ đơn giản đó là những hời hợt ẩn khuất đâu đó trong con người tôi, khi gặp một môi trường, ekip xấu tác động thì dẫn tới những điều trên?
Một thời gian ngắn, tôi đi từ ảo tưởng này qua ảo tưởng khác bằng những câu chuyện, gặp những con người không hề giống với bao năm tôi sống, tôi gặp. Mọi việc nối tiếp nhau, xảy ra dồn dập tới mức có lúc tôi thấy mình bị cuốn đi vèo vèo, không có thời gian để dừng lại nghĩ lâu một vấn đề gì. Nhanh đến mức bản thân tôi không thể nhìn ra đúng sai, phải trái, chỉ thi thoảng thấy chột dạ, hoang mang. Khi chưa rõ ràng một điều gì, tôi không có thói quen chia sẻ với mẹ hay anh trai. Khi đã bắt đầu tỉnh táo, đủ để nhìn ra những sai trái cũng là lúc tôi đã gặt lấy những trái đắng đầu tiên trong cuộc đời.
Danh vọng có màu gì? Lung linh như ánh đèn pha lê trong những bữa tiệc đêm? Sang chảnh và thời thượng, hay gì gì đó…như những lời chị quản lý vẫn nói? Thực tình có lúc tôi cũng nghĩ nhưng không nghĩ lâu.
Khi có nhiều thời gian hơn để suy nghĩ, tôi vẫn không mường tượng ra nổi thực chất đó là màu gì khi mà đối mặt tôi lúc ấy chỉ là những đêm nối ngày triền miên mất ăn mất ngủ vì căng thẳng. Nhưng vị của danh vọng mà tôi theo đuổi thì cảm nhận rất rõ: Vị đắng.
Hết phần 1
Video được xem nhiều nhất