Tự truyện Huyền Anh: Phẫu thuật thẩm mỹ từng là ác mộng với tôi
"Có vẻ như thuốc tê đã hết tác dụng nhưng trong trạng thái mê man, tôi hoàn toàn bất lực, không có cách nào để chống lại cơn đau. Ý thức tôi muốn gào lên xin bác sĩ hãy dừng lại, hoặc hãy cho thêm thuốc tê để tôi không còn biết tới những cơn đau xé da thịt".
Phần 3: 'Phao cứu sinh' bị hỏng
Một người đàn bà có gương mặt sắc sảo, dáng dấp sang trọng tìm tới tôi trong hoàn cảnh tôi đang hết sức bi đát. Bà là chủ một trung tâm thẩm mỹ lớn có tiếng ở Sài Gòn. Bà trò chuyện với tôi chưa hết một buổi đã rưng rung đề nghị nhận tôi làm con nuôi. "Ở con có vẻ đẹp mong manh yếu đuối và ngoan hiền mà mẹ muốn được che chở". - Bà nói, giọng ngọt lịm.
Bà đưa cho tôi 100 triệu khi nhận tôi làm con nuôi và yêu cầu tôi ký một hợp đồng thẩm mỹ đại tu nhan sắc bên trung tâm của bà. Trước đó, tôi từng đi chỉnh sửa mũi bên Thái Lan. Chiếc mũi chỉnh sửa rất ưng ý nhưng mẹ nuôi không hề hài lòng. Dĩ nhiên, theo ý bà, cần phải chỉnh lại. Ngoài ra, cần độn cằm, bơm botox, gọt hàm. Vì tôi quá nhát, sợ đau nên không đồng ý gọt cằm. Mẹ nuôi đồng ý. Sau này tôi mới thấy may mà mình nhát. Nếu kết quả gọt cằm cũng tệ như những bộ phận khác, thật khó mà tìm ra cách để làm lại.
Nếu bạn là một cô gái đang ở trong hoàn cảnh khó khăn như tôi, bị gần như cả thế giới này khinh bỉ, bỗng dưng gặp một người đến nhận làm con nuôi, dúi cho bạn 100 triệu, tôi tin có lẽ bạn cũng rơi vào lựa chọn như tôi: Vui vẻ đồng ý. Mẹ nuôi lại là người tỏ ra rất tình cảm. Bà dắt tôi đi mua sắm, ăn những món tôi thích. Bà bàn chuyện tương lai sau phẫu thuật thẩm mỹ sẽ chu cấp cho tôi hai năm tiền nhà, sẽ tìm cơ hội cho tôi đi du học để có thêm kiến thức. Quan trọng hơn, bà sẽ rút ngắn thời gian thi hành lệnh cấm của tôi để tôi tiếp tục theo đuổi đam mê ca hát. Bỗng chốc tôi thấy mình như một kẻ sắp chết đuối vớ được phao cứu sinh.
Sau những gì S. tạo ra, đẩy tôi vào và hờ hững quay đi khi tôi gặp nạn, tôi tưởng như mất hết niềm tin vào tình người trong showbiz. Đúng như điều trước đây S. dạy: "Showbiz không có tình người, mỗi người đi theo một con đường tính toán của riêng họ. Người nào đó em thấy có vẻ quý nhau thì vì họ có ít nhiều điểm giao nhau trên con đường họ đi". Mẹ nuôi đến với tôi lúc tôi gần như không còn gì để mất, khi mọi cánh cửa đều đóng sập lại thì nói chi đến những con đường. Và vì thế, tôi dễ dàng có niềm tin với mẹ.
Tôi hiểu rằng mẹ nuôi hoàn toàn có ý tốt với mình. Bà muốn xây dựng lại hình ảnh một Bi Ti xinh đẹp hơn, có tri thức, có bản lĩnh… Việc mẹ yêu cầu ở tôi chỉ là quảng bá hình ảnh cho trung tâm thẩm mỹ của mẹ. Điều ấy dĩ nhiên nằm trong khả năng của tôi. Mối quan hệ hai mẹ con không chỉ tốt đẹp bên ngoài, trải đều trên khắp các mặt báo, mà thật ra là sâu thẳm trong tôi tin, mẹ và tôi thật lòng thương yêu nhau, minh chứng rõ ràng là mẹ tỏ ra luôn vui vẻ, hài lòng khi gặp tôi, còn với mình, tôi thấy an toàn thật sự khi ở cạnh mẹ.
Huyền Anh vật vã chịu những cơn đau đớn với quyết định dao kéo. |
Có một điều tôi hoàn toàn không ngờ tới, lần phẫu thuật thẩm mỹ ở trung tâm mẹ nuôi khiến tôi đau tưởng chết được. Lần trước đó vài tháng, cũng là phẫu thuật nâng mũi ở Thái Lan, mọi việc hoàn toàn suôn sẻ nên cơn đau kéo đến lần này khiến tôi bất ngờ và hoảng loạn khi biết mình đang nằm im như một khúc cây trên bàn mổ. Có vẻ như thuốc tê đã hết tác dụng nhưng trong trạng thái mê man, tôi hoàn toàn bất lực, không có cách nào để chống lại cơn đau. Ý thức tôi muốn gào lên xin bác sĩ hãy dừng lại, hoặc hãy cho thêm thuốc tê để tôi không còn biết tới những cơn đau xé da thịt. Mắt tôi nhắm. Miệng nín câm. Tay chân và toàn thân bất động. Tất thảy đều không tuân theo ý thức đang phải vật vã hoang mang với cơn đau tưởng chừng đi chết được.
Trong cơn nửa mê nửa tỉnh ấy, tôi cảm nhận rõ tiếng sin sít của mũi dao, mũi kéo đang khứa từng thớ thịt. Một lúc sau, tôi thấy hình như mình có thể cử động được khóe miệng. Chỉ là cử động thật nhẹ. Cơn đau thấu óc khiến nước mắt tôi ròng ròng chảy tràn hai bên mặt.
"Bác sĩ cứu con… cho con thêm thuốc mê đi…" - Tôi cố gượng để rên nhẹ.
Tiếng xì xào, xì xào, như thể cả ekip cũng hoàn toàn bất ngờ khi tôi có thể tỉnh lại trên bàn phẫu thuật. Thuốc mê tiêm vội vào. Cảm giác mũi tiêm nhọn hoắt cắm mạnh vào vùng da thịt mới vừa xẻ mổ khiến tôi rợn ngợp, như thể có những sinh vật kỳ dị đang rỉa rói mình. Một chốc, tôi lịm đi, tưởng mình đã chết.
Cơn đau nhanh chóng trở lại sau phẫu thuật. Thuốc tê dần hết, thuốc giảm đau liều cao cũng không còn hiệu lực, lúc này tôi phải đối mặt những ngày, những giờ đớn đau đến mức nghĩ rằng cái chết có thể dễ chịu hơn rất nhiều. Người tôi cứng đờ, không cảm xúc, không dám động đậy vì nghĩ chỉ cần vô tình chạm vào đâu đó cũng có thể khiến cơn đau xói mạnh thêm.
Sau lần phẫu thuật thẩm mỹ ở Thái Lan, tôi cũng như nhiều người khác, không bị phẫu thuật thẩm mỹ ám ảnh như một ác mộng khủng khiếp đến vậy. Nhưng lần này, cơn ác mộng phẫu thuật thẩm mỹ hành hạ đến mức tôi rơi vào khủng hoảng ngay sau đó. Có lẽ vì những lần phẫu thuật quá gần nhau nên bị lờn thuốc mê, thuốc tê. Những trợ thủ giảm đau cũng không còn tác dụng. Đấy là các chuyên gia giải thích thế. Và việc dùng quá nhiều thuốc mê, thuốc tê trong một thời gian ngắn có lẽ cũng ảnh hưởng tới sức khỏe, tâm trí tôi. Trong sâu thẳm tôi còn nghĩ về những tháng ngày vừa trải qua chấn động scandal nên bản thân cũng không còn sức lực và bản lĩnh để chống lại những cơn đau thể xác.
Trời không thương, bắt chịu những cơn đau tận cùng thể xác chưa đủ, phẫu thuật thẩm mỹ lại không được như ý. Paparazzi chụp được ảnh tôi trong thời điểm mũi cong, cằm sưng… tung lên mạng. Hàng triệu người hả hê cười nhạo và chia nhau hình ảnh "Bi Ti - sản phẩm phẫu thuật thẩm mỹ bị hỏng”. Lúc này, tôi đối diện tôi trong gương. Đứng nhìn trân trối mình và òa khóc tức tưởi.
Mẹ nuôi và các chuyên gia một mực khẳng định ca phẫu thuật thành công tốt đẹp. Bà cười thật tươi, động viên tôi, chỉ một thời gian ngắn nữa tôi sẽ trở nên đẹp hơn rất nhiều so với trước đây. Tôi mong chờ, cảm nhận thời gian dằng dặc chậm rì trôi qua.
Hình ảnh quá trình phẫu thuật của tôi lan tràn trên mạng. Tôi lên mạng nói rằng mình hài lòng về kết quả thẩm mỹ. Mẹ nuôi được tôi ca ngợi như một Mạnh Thường Quân có tấm lòng bao dung, cao cả nhất cuộc đời, đã chi cho con gái nuôi 2 tỷ đại tu nhan sắc…
Tất cả những điều đó tôi chỉ biết khi thông tin đã được đăng tải. Mọi thông tin vẫn chỉ do một tay chị quản lý và mẹ nuôi tự biên, tự diễn. Nhưng không điều gì che nổi sự thật khi kết quả thẩm mỹ không được như ý của tôi ngày càng lộ rõ những khiếm khuyết. Mẹ nuôi luôn dặn tôi phải tránh ống kính báo chí, phải để nhiếp ảnh gia riêng của mẹ chụp với những góc máy che khuyết.
Tôi lẳng lặng làm theo những yêu cầu của mẹ nuôi. Thêm một lần nữa, tôi cảm thấy mình đang trở thành một con rối cho người khác giật dây. Hợp đồng đã ký, tiền đã nhận, đã tiêu xài rồi, sao có thể làm trái ý mẹ nuôi. Tôi nhận ra rời khỏi gia đình, bất cứ điều gì cũng có giá của nó. Không ai có thể cho không ai cái gì mà không đổi chác những điều kiện, mong muốn.
Những bộ ảnh cần hợp tác giữa tôi và mẹ dần thưa thớt. Mẹ nuôi bỗng chốc xa dần, xa dần. Những lời hứa bóng bẩy trả tiền nhà, đi du học… trước khi phẫu thuật thẩm mỹ tan biến như sương khói gặp nắng lên. Có lẽ bởi hình ảnh của tôi lúc này không còn có giá trị đối với công ty mẹ nữa.
Lúc này, tôi gặp lại những não nề, buồn phiền tựa như bài học đã nếm trải từ S. trước đó. Chỉ vì tôi vẫn quá cả tin, nông nổi nên mới nối từ sai lầm này qua sai lầm khác. Buồn phiền nào giải quyết được gì trong lúc này?
Một tâm trạng khó gọi thành tên. Cao hơn buồn phiền, và sâu hơn thất vọng rất nhiều lần. Tôi tin thế. Giống như khi bạn bị lừa gạt một lần, bạn sẽ thất vọng. Nhưng chưa đủ, khi bạn đang thất vọng, người ta lại vờ an ủi, chia sẻ rồi đạp bạn vào một sự thất vọng khác thì bạn sẽ bi đát, thê thảm hơn cả trước đó. Bạn giữ một vẻ mặt cứng cỏi nhưng làm sao có thể cứng cỏi được trước những tình huống tréo ngoe người đời giăng ra như vậy, khi dù sao bạn vẫn chỉ là cô gái tuổi hai mươi?
Ngày nào tôi cũng đối mặt với những lời dè bỉu, mỉa mai Bi Ti “bị hỏng”. Ngày nào tôi cũng nhìn trân trối vào gương. Ở đó có một gương mặt xộc xệch, một đôi mắt sầu thảm tựa như chứa cả hồ nước mắt, chỉ cần chút xíu tác động cũng có thể vỡ òa. Cho đến một ngày, tôi thấy ngực trái nhói đau. Tôi biết chắc nếu mình cứ tiếp tục như thế, trái tim vốn dĩ rất khỏe mạnh cũng sẽ có lúc không chịu nổi. Lúc đó đâu thể làm lại điều gì? Ít nhất muốn làm gì, tôi cũng cần giữ lấy sức khỏe đã chứ. Tôi úp gương vào tường để không nhìn thấy khuôn mặt sầu thảm của mình trong đó.
Đó là những ngày tôi thích bóng tối. Không thể hình dung ra một con nhỏ có lúc cuồng điên mê đắm đèn màu lấp lánh của sân khấu lại đổi thay, quay ngoắt, thích bóng tối. Đơn giản vì khi màn đêm đen đặc, tôi biết không ai thấy tôi, bản thân tôi cũng không thấy chính mình. Sẽ không có những lời sỉ vả, sẽ không phải đối diện điều tiếng. Đôi khi, trong trạng thái tưởng như an toàn ấy, tôi òa khóc tức tưởi. Khóc vì sợ hãi mình không thể chịu đựng được thêm một phút, một giây nào. Khóc chán chê, tôi nghĩ mơ màng về những ngày mù mịt trước mắt. Không định hướng, không lối thoát, không ai nắm tay. Chẳng cứ gì một bàn tay dìu đi, một bàn tay xềnh xệch kéo tuột đi cũng khiến tôi mong mỏi, nhưng nào có.
Còn tiếp...
Xem thêm:
Tự truyện Huyền Anh: Mẹ và anh trai vực tôi dậy sau scandal
Tự truyện Huyền Anh: Tôi chới với với những chiêu trò tự tạo ra
Tự truyện Huyền Anh: Tôi bị quản lý dẫn dắt như một con cừu
Tự truyện Huyền Anh: Đồ hiệu mặc chỉ là đi mượn
Tự truyện Huyền Anh: Từ tham vọng nổi tiếng đến chiêu trò của vị quản lý lạ mặt
Video được xem nhiều nhất