Chi Pu: "Tôi có thừa tố chất để tự mình thoát khỏi mác hotgirl"
Để có được bài phỏng vấn và những hình ảnh lung linh này, chúng tôi đã phải hẹn gặp Chi Pu tới hai lần. Một lần, Chi chỉ tranh thủ được giờ nghỉ trưa. Lần thứ hai, đó là do Chi cảm thấy chưa hài lòng về thành quả của buổi chụp hôm ấy. Tóc mái mới cắt hơi ngố, và cô nàng không muốn xuất hiện với vẻ ngoài kém hoàn hảo như vậy.
Rất dễ để người ta nghĩ Chi Pu quá cầu kỳ, phức tạp một cách không cần thiết. Nhưng chính chỉn chu ấy cũng là lời giải hợp lý nhất cho thành công mà Chi có được trong suốt hành trình 7 năm qua. Từ những ngày đầu xuất hiện với sự hồn nhiên của một người mẫu teen, một hot girl quảng cáo quen mặt tại các shop thời trang ở Hà Nội - Chi Pu đã có một bước tiến dài khi đặt chân mình vào showbiz hào nhoáng. Và thậm chí, cô gái trẻ đã tự xây dựng cho mình một chỗ đứng vững chắc trong cái thế giới phức tạp và chiêu trò ấy - một kỳ tích với một nghệ sĩ trẻ, mới quyết định Nam tiến chưa đầy... 4 năm.
Chi Pu đã thành công phần nào trong suốt quãng thời gian ấy. Nhưng phải đến vài tháng cuối năm vừa rồi, Chi Pu mới bứt phá và trở thành một "hiện tượng". Trong cả tháng 11, tất cả những gì chúng ta nhắc đến đó là Chi Pu tại lễ trao giải Asia Artist Awards 2016 tại Seoul, bên cạnh những Yoona, Suzy hay Park Shin Hye của Hàn Quốc. Đó không chỉ là một giải thưởng, mà còn là một lời công nhận cho sức ảnh hưởng của Chi Pu tới giới trẻ, và xác định lại chỗ đứng của cô gái sinh năm 1993 này trong showbiz Việt.
Có rất nhiều những câu chuyện chưa kể về thành công hiện tại của Chi Pu. Để có một hình ảnh Chi Pu lướt đi tự tin trên thảm đỏ của một sự kiện quốc tế, với vẻ rạng ngời và lộng lẫy không hề thua kém một ngôi sao Hallyu nào - là cả một sự nỗ lực không ngừng của Chi trong suốt một thời gian dài dấn thân vào làng giải trí. Chi Pu không chỉ là một diễn viên, một nhà sản xuất hay một ca sĩ tay ngang, cô đang đến gần hơn với hình ảnh một nghệ sĩ trẻ cầu tiến, thông minh và sẵn sàng thay đổi để chạm đến những cái đích cao hơn trong sự nghiệp của mình.
Năm nay là năm tuổi với Chi Pu, và năm nay cũng sẽ là năm chờ đợi cho những bứt phá mới của cô gái trẻ sau một 2016 quá đỗi thành công. Và những ngày đầu năm này, còn điều gì ý nghĩa hơn ngoài việc bạn có thể ngồi xuống, cùng chúng tôi trò chuyện với "ngôi sao tuổi Gà" này, để nhìn lại chặng đường mà cô ấy đã cố gắng không ngừng, cần mẫn từng bước một tiến đến vị trí như hiện tại, và vẫn không dừng bước.
Năm 2009, tôi nộp đơn tham gia cuộc thi Miss Teen và nhanh chóng trở thành cái tên được chú ý trên mạng xã hội. Mọi người vẫn quen gọi tôi là một hot girl. Tôi chỉ nghĩ đơn giản rằng danh xưng ấy dành cho bất cứ cô gái nào hơi xinh và nổi tiếng một chút. Cũng nhờ nó mà tôi thấy mình được quan tâm hơn, tự kiếm được sinh hoạt phí mà không còn cần đến sự hỗ trợ từ bố mẹ.
Ngày ấy tôi chỉ vừa mới 16,17 tuổi, độ tuổi mà mọi thứ bắt đầu một cách ngẫu hứng, thích là làm, chán thì bỏ. Từ một người mẫu quảng cáo, tôi thử sức trong vai trò diễn viên ở một vài bộ phim truyền hình, phim sitcom dành cho giới trẻ. Dám chắc rằng, người ta mời tôi chỉ vì cái tên Chi Pu ít nhiều có sức ảnh hưởng với một bộ phận khán giả. Có tôi trong phim sẽ khiến nhiều người quan tâm hơn chứ không phải vì Chi Pu diễn xuất tốt hay có tài cán gì.Cũng từ những vai diễn đầu tiên, tôi cảm nhận được việc bị chê bai, bị ném đá kinh khủng như thế nào. Người ta trông đợi ở tôi nhiều, nhưng cuối cùng tôi làm không tốt, diễn đơ và có phần thiếu cảm xúc. Thường thì khi phải đối diện với những lời chê trách, người yếu đuối sẽ dễ tổn thương và chùn bước. Còn tôi thì ngược lại, tôi hừng hực ý chí chiến đấu để thay đổi cái nhìn của công chúng.
Tôi ghi danh tham gia một lớp học diễn xuất căn bản nhưng nhanh chóng nhận ra rằng, tôi không thích hợp với việc tiếp cận nghệ thuật qua trường lớp. Bởi điều đó rất dễ tạo cho mình một thói quen, đến dạng vai diễn như thế nào thì sẽ diễn theo một giáo án đã được lập trình sẵn. Tôi đọc, lắng nghe và quan sát nhiều hơn, vận động tối đa cảm xúc của bản thân thay vì dùng kinh nghiệm. Khi bản thân đủ sâu sắc, trưởng thành hơn thì nét diễn của mình cũng tự nhiên mà thay đổi. Tôi ở thời điểm hiện tại không dám nhận mình quá xuất sắc, nhưng ít ra tôi đã chứng minh cho mọi người thấy rằng con bé mà ngày xưa từng bị chê bai, nó không chỉ làm được và còn làm rất tốt.
Ba năm bận rộn với công việc của một người mẫu ảnh, mọi thứ đến với tôi một cách rất tự nhiên và tình cờ. Ai mời gì tôi cũng làm cho đến khi nhận ra mình bắt đầu mê nó.
Tôi có hỏi chị quản lý cũ rằng: “Chị nghĩ Chi Pu trong tương lai nên trở thành một người như thế nào”. Chị trả lời tôi một cách nhanh chóng: Em cứ tiếp tục xây dựng hình ảnh như hiện tại, là một gương mặt người mẫu ảnh được săn đón. Tôi thất vọng khi nghe những lời ấy. Tôi biết mình muốn được thử sức nhiều hơn, làm nhiều hơn những điều khác biệt với tôi ở thì hiện tại.
Quan trọng hơn, tôi thấy mình có đủ tố chất cũng như sự siêng năng để thoát khỏi hình ảnh của một bình hoa di động mà mọi người vẫn thường nghĩ, mỗi khi nhắc tới cái tên Chi Pu.
Tôi quyết định Nam tiến để tìm kiếm cho mình nhiều cơ hội. Không phải lần đầu tiên tôi đặt chân đến Sài Gòn, nhưng cảm giác lần này lạ lẫm lắm. Trước đây, làm gì cũng bị bố mẹ ngăn cấm khiến tôi hơi khó chịu đôi chút và muốn thoát khỏi vòng tay bao bọc ấy. Nhưng rồi khi bước ra thế giới bên ngoài, nhìn cuộc sống bận rộn xung quanh, ai cũng có việc riêng phải lo, tôi thấy mình lạc lõng và chỉ muốn về bên gia đình.
Sài Gòn lúc ấy cô đơn lắm. Tôi có bạn bè ở đây nhưng không phải ai cũng thân và người thân thì không phải lúc nào cũng có thời gian dành cho tôi. Nếu không có công việc lấp đầy những suy nghĩ và sự mềm yếu, có lẽ tôi đã lên máy bay về Hà Nội, rồi ôm bố mẹ khóc nức nở. Nhưng rồi, tôi xác định rằng mình phải kiên định với những gì đã lựa chọn, không thể để một chút khó khăn trước mắt thay đổi cả tương lai và hoài bão đã ấp ủ từ lâu.
Tôi bước chân sâu hơn vào thế giới giải trí. Ở một môi trường mà ai cũng lạ, mọi người nhìn mình bằng sự dò xét khiến tôi cảm thấy vô cùng tủi thân. Một lần nữa, tôi lặp lại câu hỏi với anh quản lý hiện tại: “Anh nghĩ Chi Pu trong tương lai nên trở thành một người như thế nào” và nhận được câu trả lời: Là một cô gái đa năng, dám thử sức và thay đổi. Câu nói ấy, giống như là một lời khai sáng giữa thời điểm tăm tối nhất của tôi.
Phải rồi, Chi Pu ngày mai chắc chắn phải là một nghệ sĩ đa năng, dám thử để được khán giả công nhận. Chứ không còn là một cô gái xinh xinh, chụp hình đẹp nữa.
Chia tay với Cường Seven là thời điểm tôi cảm nhận được có những sự thay đổi từ phía những người luôn yêu quý mình. Khi ấy tôi còn quá trẻ để có thể đối diện với việc nhận muôn màn những lời chỉ trích. Giữa thời điểm đó, có người thương, người ghét nhưng quan trọng nhất là tôi hiểu ra rằng mình bây giờ ít nhiều đã được công chúng biết đến, để giữ gìn những mối quan hệ cá nhân, để mình và đối phương không bị tổn thương thì tốt hơn hết là im lặng, đừng nên chia sẻ bất cứ điều gì cả. Chính những lời của mình nói ra sẽ là manh mối để họ có cơ hội bàn tán. Tôi thì đã quen với việc bị săm soi, dị nghị, còn bạn tôi, chắc chắn sẽ cảm thấy không thoải mái và phiền lòng.
Sau đó, mọi người lại tiếp tục dò xét khi thấy tôi thân thiết với Gil Lê. Làm gì có lời giải thích nào hợp lý hơn ngoài việc chúng tôi hợp tính nhau. Không hiểu vì sao có thể nói chúng tôi dựa hơi để đi tìm sự nổi tiếng. Bởi chẳng có ai dựa hơi nhau một cách bền bỉ và lâu dài tới tận 4 năm trời như thế.
Nếu vì mục đích cá nhân, rồi sẽ đến lúc tranh đấu lẫn nhau để dành được vị trí riêng cho mình. Còn chúng tôi, vẫn như thế, vẫn là những người bạn có thể xuất hiện bất cứ lúc nào cần. Đôi khi chỉ cần lắng nghe thôi, chẳng phải nói gì cả cũng đã đủ để Sài Gòn trở nên ấm áp hơn rất nhiều.
Người ngoài nhìn vào, sẽ thấy rằng chúng tôi chơi với nhau để đánh bóng tên tuổi. Ít ai biết, tôi đã phải chịu những điều khủng khiếp như thế nào. Có người thậm chí dùng cả những từ vô cùng cay nghiệt, dựng chuyện, đặt điều và so sánh hơn thua.
Tôi đã khóc rất nhiều. Cho đến thời điểm không thể chịu đựng được nữa, tôi có hỏi Gil rằng vì sao họ lại ác độc như thế. Ban đầu, Gil có nói với tôi hãy mặc kệ, nhưng Gil cũng lại là người lên tiếng không ít lần để trấn an người hâm mộ. Tôi khi ấy nghĩ đơn giản rằng những lời giải thích đó sẽ khiến công chúng hiểu được. Nhưng một khi đã ghét, thì mình nói gì cũng vậy thôi. Sau 3 năm, tôi nhận ra mình chỉ cần yêu quý bản thân và bạn bè, chẳng cần phải để tâm quá nhiều. Thôi thì mình cứ im lặng, rồi người ta cũng quên dần đi. Khóc lóc hay tổn thương đều là vô nghĩa. Tôi vẫn sống và có những người yêu thương tôi, việc bạn nghĩ gì về tôi đã chẳng còn quan trọng nữa.
Tôi gác lại mọi thứ để bắt đầu hoạt động nghệ thuật một cách toàn tâm, toàn ý. Cái gì đến thì đặt trọn cái tâm của mình chứ không bao giờ đặt nặng việc mình phải trở thành “nữ hoàng giải trí” hay bất cứ danh xưng nào đó lớn lao trong showbiz cả. Từ những ngày đầu là hot girl, chụp hình cho báo mạng, cái gì cũng đến một cách rất tự nhiên, không hề có một kế hoạch nào cụ thể. Tất cả gói gọn lại vừa bằng một chữ “duyên” với nghề. Cứ để cái duyên đó dẫn lối, nếu mình là người của nghệ thuật và cố gắng hết sức thì đến một ngày nào đó chắc chắn sẽ được công chúng đón nhận.
Với tôi, thành công hay không còn phụ thuộc vào quan niệm của mỗi người. Nhiều người nhìn vào cái tên Chi Pu, sẽ nghĩ rằng cô gái này mới 23 tuổi mà đã đạt được cái này, cái kia, thành công quá. Nhưng đối với tôi tất cả chỉ như một bước khởi đầu. Tôi vẫn muốn làm nhiều thứ, muốn phát triển bản thân nhiều hơn nữa, muốn xây được cho mình nền tảng thật vững chắc thì mới có thể phát triển tốt hơn trong tương lai.
Tôi gác lại mọi thứ để bắt đầu hoạt động nghệ thuật một cách toàn tâm, toàn ý. Cái gì đến thì đặt trọn cái tâm của mình chứ không bao giờ đặt nặng việc mình phải trở thành “nữ hoàng giải trí” hay bất cứ danh xưng nào đó lớn lao trong showbiz cả. Từ những ngày đầu là hot girl, chụp hình cho báo mạng, cái gì cũng đến một cách rất tự nhiên, không hề có một kế hoạch nào cụ thể. Tất cả gói gọn lại vừa bằng một chữ “duyên” với nghề. Cứ để cái duyên đó dẫn lối, nếu mình là người của nghệ thuật và cố gắng hết sức thì đến một ngày nào đó chắc chắn sẽ được công chúng đón nhận.
Với tôi, thành công hay không còn phụ thuộc vào quan niệm của mỗi người. Nhiều người nhìn vào cái tên Chi Pu, sẽ nghĩ rằng cô gái này mới 23 tuổi mà đã đạt được cái này, cái kia, thành công quá. Nhưng đối với tôi tất cả chỉ như một bước khởi đầu. Tôi vẫn muốn làm nhiều thứ, muốn phát triển bản thân nhiều hơn nữa, muốn xây được cho mình nền tảng thật vững chắc thì mới có thể phát triển tốt hơn trong tương lai.
Một người trẻ thích sự trải nghiệm như tôi, khi cơ hội đến chẳng có lý do gì mình lại bỏ qua nó. Với mỗi lĩnh vực, mình sẽ thu về rất nhiều, dù thất bại thì cuối cùng vẫn có một món lời nho nhỏ đó là bài học để sau này còn biết mà tránh. Vậy nên, đừng ai nói tôi tham khi vừa đóng phim, dẫn chương trình rồi còn định lấn sân ca hát. Càng làm nhiều, càng cọ xát nhiều, tôi mới thấy bản thân mình trưởng thành hơn, xác định được mình muốn gì, mình yêu cái gì và mình đam mê điều gì nhất.
Nhiều người vẫn nói rằng, năm 2016 là một năm thành công mỹ mãn của tôi. Tôi ra mắt nhiều sản phẩm được chú ý, liên tiếp ẵm các giải thưởng quốc tế danh giá như Ngôi sao mới tại Asia Artist Awards, chiến thắng tại WebTV Asia Awards với bộ phim Tỉnh giấc tôi thấy mình trong ai,… Đó không chỉ là những chiếc cúp mà còn là kết quả đền đáp xứng đáng cho hành trình suốt 7 năm hoạt động nghệ thuật tâm huyết và nghiêm túc của tôi.
Nếu như hàng loạt vai diễn trong những dự án điện ảnh như Thần tượng, Hương ga, Yêu hay mới đây nhất là Vệ sĩ Sài Gòn,... giống như một kỳ kiểm tra sát hạch khả năng diễn xuất của tôi thì Web-series Tỉnh giấc tôi thấy mình trong ai lại chính là đồ án tốt nghiệp, sản phẩm giúp tôi chứng minh được cho tất cả mọi người ngoài kia thấy rằng tôi đã không còn là cô hot girl chỉ biết chụp ảnh quảng cáo ngày nào. Tôi bây giờ là một Chi Pu có thể là một nhà sản xuất, viết kịch bản, đóng phim,… thậm chí tôi còn khiêu vũ, dẫn chương trình và làm được rất nhiều những điều thú vị khác.
Nhiều người sẽ nghĩ rằng chặng đường mà tôi đã đi qua giống như một tấm thảm trải đầy hoa hồng, đường đua mà tôi đang chạy thoắt đó mà quay lại đã chẳng còn ai. Nhưng với tôi, thành công duy nhất là đã vượt ra khỏi cái mác bình hoa di động mà ngày đó đã từng khiến tôi hãnh diện biết bao mỗi khi ra đường. Thay đổi được thái độ đối với nghề, làm việc vì bản thân mình trước nhất chứ không phải phụ thuộc vào cảm xúc của bất cứ ai.
Ai nói tôi thành công, tôi mặc kệ. Tôi thấy như vậy vẫn chưa đủ. Những người không theo dõi, sẽ thấy tôi đang làm được những điều mà không phải bất cứ cô gái 23 tuổi nào cũng có thể làm được. Còn với những người đã theo dõi cuộc sống của tôi suốt 7 năm qua, họ sẽ còn trông đợi ở tôi rất nhiều.
Và chắc chắn rằng, những dự định, những giấc mơ còn dang dở, tôi sẽ thực hiện trong một ngày không xa.
Bài viết: Hồng Nguyên
Photo: Trịnh Kim Điền
Video: King Pro
Design: Tuấn Maxx, Tố Linh
Theo Trí thức trẻ
Video được xem nhiều nhất