Noo Phước Thịnh: "Tôi vẫn đứng chung sân khấu với Sơn Tùng, vẫn trao giải thưởng và chúc mừng cậu ấy đấy thôi!"
Không cần phải bàn cãi thêm khi khẳng định Noo Phước Thịnh là nam ca sĩ thành công nhất Vpop trong năm vừa qua. Nhân dịp đầu năm mới, chúng tôi đã có cuộc trò chuyện thẳng thắn và nhiều cảm xúc với nam ca sĩ.
Hơn bảy năm trước, Noo Phước Thịnh khởi nghiệp ca sĩ với hình ảnh "hot boy đi hát", được xem là lớp ca sĩ teen cùng thời Bảo Thy, Đông Nhi, Wanbi Tuấn Anh, Ngô Kiến Huy… thành công với loạt ca khúc bắt tai, dễ nghe. Tuy nhiên, đến giai đoạn thị trường âm nhạc bão hòa, bài toán đặt ra cho cả Noo và những ca sĩ cùng thời về sự chuyển mình, thoát khỏi mác "teen" để hướng đến hình tượng nghệ sĩ trưởng thành hơn, thực sự phức tạp. Noo Phước Thịnh chia sẻ, đó là lúc anh mâu thuẫn với chính bản thân nhiều nhất và cũng là lúc đối mặt với nhiều cơn ác mộng nhất trong sự nghiệp.
Chặng đường để khẳng định mình để bước lên bục vinh quang chưa bao giờ trải hoa hồng cho bất kỳ nghệ sĩ nào, kể cả Noo Phước Thịnh. Nam ca sĩ không phủ nhận mình áp lực rất nhiều trên con đường này, vì để nổi tiếng bằng năng lực thực sự, nói không với chiêu trò và giữ vững đạo đức làm nghề, chưa bao giờ là việc dễ dàng, nhưng anh vẫn chọn hướng đi đó trong suốt bảy năm trời. Để rồi hôm nay, thành công được ghi nhận đã là câu trả lời xứng đáng cho những nỗ lực đó.
Noo Phước Thịnh của bảy năm sau vẫn là một người mỉm cười đương đầu trước mọi sóng gió. Đứng ở vị trí mà người ta cho là "đỉnh cao sự nghiệp", anh chỉ lạc quan bày tỏ:
"Bao giờ mới là đỉnh cao của mình? Tôi cứ tiến đến thôi, hy vọng con đường ca hát của mình sẽ thật dài, thật lâu".
Từng liên tục có những giấc mơ đứng trên sân khấu mà không còn thấy khán giả bên dưới nữa
Khoảng thời gian sự nghiệp tôi rơi vào trạng thái bão hòa đó là lúc thị trường âm nhạc trẻ bắt đầu có nhiều màu sắc khác phát triển thịnh vượng. Trong khi đó, tôi lại loay hoay không còn tìm ra bất cứ một chất xúc tác, cảm xúc nào để sáng tạo trong công việc của mình nữa. Tôi tưởng chừng như mình đứng trước một guồng máy to lớn, trong khi bản thân lại rất nhỏ bé. Lúc đó, tôi không biết bản thân nên làm gì hay trôi về đâu. Cảm giác mọi thứ không còn nhiệt huyết như những ngày đầu rất đáng sợ.
Tôi liên tục có những giấc mơ, đứng trên sân khấu mà không còn thấy khán giả bên dưới nữa. Đó là cơn ác mộng thực sự khủng khiếp. Nhưng tôi nghĩ là nghệ sĩ, ai cũng sẽ trải qua giai đoạn khủng hoảng đó chứ không riêng gì mình. Giữa mỗi cơn giông bão đều có một tia sáng phía cuối con đường. Rồi tôi thả cho mình trôi bềnh bồng theo số phận, để rồi nó đưa tôi đến một giai đoạn khác trên con đường âm nhạc. Đó là lúc tôi nghiệm ra được nhiều thứ, bản thân cũng linh hoạt hơn trong những thay đổi.
Giữa lúc sóng gió, tưởng chừng như dư luận ngoài kia đã đánh sụp đổ hết những hình ảnh, công sức mình đã gầy dựng lên thì điều tôi luôn nhớ đến đó là điểm xuất phát của mình, từ những ngày đầu còn là người mẫu teen còn cầm trên tay vài đồng cát-sê đầu tiên. Tôi nhìn lại bản thân đã phải cố gắng bao nhiêu, vượt qua con đường khó khăn thế nào, trải qua nhiều lần "lột xác" và có lúc lén lau đi những giọt nước mắt… để nói với bản thân rằng:
"Cái giá phải trả cho cái đam mê, những điều mình đang theo đuổi, rất đắt".
"Hot boy đi hát, ca sĩ teen đi hát? Chắc là chỉ có cái mã ngoài chứ không có chất lượng đâu, không có qua đào tạo bài bản gì cả"... là những câu hỏi tôi không quá xa lạ gì trước đây.
Rồi đến bây giờ, khi một nghệ sĩ trẻ như tôi đã ở được vị trí này thì việc vươn lên tầm trên nữa lại là một thử thách mà người ta đang trông đợi xem liệu tôi sẽ làm được gì. Nhưng tôi xem nhẹ nó lắm, không phải cứ lúc nào cũng cân tính xem mình ở tầm nào, mức nào, mà quan trọng là tôi đã làm được những gì, khán giả đón nhận ra sao.
Tôi hát bằng đạo đức, sự văn minh trong nghề. Khán giả có thể có thật nhiều sự lựa chọn nhưng trong lòng họ luôn có những sản phẩm đóng mác Noo Phước Thịnh. Còn những gì đã gặt hái được, tôi nghĩ mình xứng đáng nhận chúng. Vì giả sử không có bản lĩnh, tôi sẽ không có được những điều đó.
Tôi vẫn đứng chung sân khấu với Sơn Tùng M-TP, vẫn trao giải thưởng và chúc mừng cậu ấy đấy thôi!
Bất cứ nghề nào cũng có áp lực của nó hết. Đừng nhìn vào công việc của người khác để tạo cảm giác áp lực hơn cho mình. Quan điểm của tôi trong nghề này đó là: chuyện ai người đó làm. Tại sao cứ phải đặt ra giới hạn về việc thay thế, phải vượt mặt đàn anh đàn chị?
Khi nào những bậc tiền bối đi trước không hoạt động nghề nữa mà mình tới được vị trí đó thì mới gọi là thay thế. Còn khi mọi người đều đang cùng hoạt động trong một môi trường công bằng thì tôi luôn ở tâm thế dõi theo và học hỏi những tấm gương sáng mỗi ngày. Tôi luôn bước trên con đường riêng của bản thân, có sự nể phục đàn anh đàn chị và sẵn sàng nâng đỡ đàn em phía sau nếu họ cần.
Tôi nghĩ mỗi người nghệ sĩ luôn có những điều để khán giả của họ yêu thích mà những người khác lại không có. Dù có cạnh tranh thế nào đi nữa thì quy cho cùng, sản phẩm của chúng ta đưa đến khán giả vẫn là điều đánh giá tất cả mọi thứ. Khán giả là những người giám khảo công tâm nhất cho tất cả mọi chuyện.
Thực ra đâu có ai muốn mình bị so sánh với một người nào khác. Tôi không thích so sánh, mà muốn mình phải là một người khác biệt. Có thể mình không bằng người khác nhưng cũng chưa chắc người ta bằng mình ở khía cạnh nào đó. Tôi không trách về việc bị so sánh vì đôi khi nó là thói quen của một số đối tượng. Chúng ta không có quyền ngăn cấm họ, nhưng chúng ta có quyền chăm chút cho những sản phẩm của mình, khiến nó trở nên đặc biệt và đáp lại tình yêu thương từ những người trân trọng mình.
Còn chuyện tôi không thích đứng chung sân khấu với người này người kia chỉ là lời đồn không thực tế. Như mọi người cứ nói tôi với Sơn Tùng M-TP, thực ra tôi vẫn đứng chung sân khấu với Sơn Tùng, vẫn trao giải thưởng và chúc mừng cậu ấy đấy thôi. Đã có một vài lời mời tôi và Sơn Tùng hợp tác và tôi đồng ý, chỉ trừ những trường hợp tôi có công việc hoặc những lý do bất khả kháng, chứ còn lại thì thoải mái.
Tôi đã từng là ca sĩ trẻ, đã từng trải qua giai đoạn bị chèn ép… nên hơn ai hết, tôi hiểu cảm giác những người nghệ sĩ trẻ họ cần có cơ hội, cần nơi mà họ phát triển. Và tôi rất sẵn sàng chào đón.
Với tôi, đây không phải thời đại cổ xưa nữa. Chẳng ai dìm được ai nếu bản thân mỗi người tự có bản lĩnh. Tôi không nhìn đến ngọn núi của bất cứ ai khác, mà chỉ đang trông vào ngọn núi của mình thôi. Mong rằng khán giả hãy công tâm hơn, giúp cho những mối quan hệ trong showbiz sẽ bền chặt, đoàn kết hơn, chứ đừng cô chia rẽ nó ra. Như vậy sẽ có một showbiz luôn luôn muôn màu, luôn luôn có những sản phẩm hợp tác thú vị để mọi người cùng thưởng thức. Chứ những tin đồn chia rẽ đôi khi chỉ làm cho những nghệ sĩ khó tiếp cận với nhau.
Không còn dám vỗ ngực tự xưng mình là một người sạch sẽ và không có scandal nữa
Việc nhận được những thành tựu trong năm qua cũng là lúc tôi phải đối mặt càng nhiều sóng gió hơn. Bây giờ Noo Phước Thịnh không còn dám vỗ ngực tự xưng mình là một người "sạch sẽ" và không có scandal nữa, mặc dù mình không làm gì cả. Tôi nghĩ điều đó cũng khá thú vị, vì cuộc sống luôn có những điều mình không bao giờ tưởng tượng trước được. Tôi chọn đối diện tất cả những điều đó bằng nụ cười của mình, chứ giải thích thì không biết đến bao giờ và liệu có được chấp nhận hay không. Nhưng Noo vẫn phải là Noo thôi, vẫn phải sống, phải hát, phải cống hiến, chứ không thể vì ý kiến tiêu cực của người khác mà thay đổi chính bản thân.
Về sự việc người ta gọi là "biển đen" hay "khán giả im lặng", thực sự tôi chưa gặp trường hợp đó nên không biết cảm giác thế nào. Tôi nghĩ, bất cứ nơi nào cũng vậy, mình cứ đến bằng lòng chân thành của mình, đến bằng sự đam mê của mình thì sẽ được đáp lại bằng điều xứng đáng. Tôi biết cũng sẽ có những người không thích Noo Phước Thịnh đâu. Nhưng họ đã không muốn tin tưởng rồi thì mình có thở cũng không yên.Thôi thì cứ để cho họ ghét vì họ phải cố gắng nhiều mới không yêu mình được, chứ không thì họ sẽ yêu mình mất. Tôi cứ hát bằng đạo đức, bằng trái tim, hát cho những người yêu mến và cả không yêu mến mình nghe.
Thời điểm này, đam mê nghệ thuật trong tôi vẫn là một ngọn lửa lớn chưa bao giờ giảm nhiệt, thậm chí hình thù của nó bén hơn nhiều so với ngày đầu tiên vào nghề. Trước đây nếu tôi chỉ biết lao đầu theo thì bây giờ tôi có sự sáng tạo, biết tìm những chất liệu, làm cho hình ảnh của mình phong phú hơn, biết lắng nghe những người xung quanh nhiều hơn.
Nhìn 7 năm ngắn ngủi như vậy, thực ra tôi đã cố gắng gấp đôi người khác. Để đến lúc này, bất cứ sóng gió hay bóng tối nào cũng không che lấp đi được cái tên của mình.
Biết ơn vì mình cũng là một người truyền cảm hứng
Lần đầu tiên đứng trên sân khấu của WeChoice Awards, tôi suy nghĩ về giải thưởng mình cầm trên tay rất nhiều. Đó không phải một giải thưởng về chuyên môn âm nhạc, mà lại là một giải thưởng về cảm hứng. Tôi đặt trong đầu mình câu hỏi: "Mình đã làm gì để truyền cảm hứng cho mọi người? Có xứng đáng hay không?". Bởi với những sự vinh danh, nếu không xứng đáng thì tôi không dám nhận.
Thực ra từ trước giờ, tôi cứ nghĩ mình là người nhận cảm hứng từ mọi người xung quanh. Những cái bánh, chai nước của khán giả ở những đêm diễn; một lời hỏi thăm, động viên hay bảo vệ mình trên mạng xã hội; một cái bắt tay, một nụ cười trong đời thường… đó là cảm hứng mà tôi nhận mỗi ngày.
Thật cảm ơn WeChoice vì đã đúng lúc thức tỉnh, cho tôi biết rằng: Noo Phước Thịnh cũng là một người truyền cảm hứng. Tôi vui vì âm nhạc, lối sống, những điều mình làm mỗi ngày như hát, giao lưu, mang niềm vui cho đời… là cảm hứng của một ai đó trên cuộc đời này.
Đôi khi cảm hứng đến từ những điều rất nhỏ nhưng nó lại là một tình cảm rất lớn đọng trong lòng những người nghệ sĩ. Và tôi biết những điều tôi làm cho khán giả chỉ là những điều rất nhỏ nhưng họ lại chọn chính những điều đó để yêu mến tôi. Tình cảm này từ tất cả mọi người, tôi trân trọng từng chút một và lấy đó nguồn động lực rất lớn cho mình.
Video được xem nhiều nhất