MC Nguyễn Khang: “Nếu thích thì phải nói”
Nguyên Khang ở ngoài đời thậm chí còn đáng yêu hơn so với lúc anh “cầm mic”: Chân chất là Khang, “láu lỉnh” cũng là Khang. MC đắt sô số 1 hiện nay vừa có cuộc trò chuyện thú vị với Lao Động, về nghệ thuật nắm bắt cơ hội, chinh phục thử thách, nhân dịp anh “phủ sóng” thêm một game show “khủng”: “Không giới hạn - Sasuke Việt Nam”, cùng MC “gạo cội” Lại Văn Sâm.
“Tôi đã nỗ lực một cách vật vã”
Đảm nhận vị trí MC bên cạnh một cái tên “gạo cội”, anh có sợ bị “át vía”?
- Chị biết câu “Sasuke - Chơi là mê” là do ai nghĩ ra không? Là tôi đó! Và khi được anh Sâm đồng ý chọn câu đó làm câu hiệu cho chương trình, thì tôi mới thấy tự tin hơn hẳn. Chứ trước đó, mặc dù đã dẫn không ít chương trình lớn nhưng khi nghe nói dẫn cùng anh Sâm, tôi vẫn thấy run lắm, bởi cái bóng của anh quá lớn.
Mà cơ hội này kể ra cũng vui đối với tôi. Lúc đầu, nghe tin chương trình tuyển MC, tôi gọi điện ngay cho anh Lại Bắc Hải Đăng xin được thử, nhưng được cho biết là yêu cầu người dẫn phải có… 6 múi, vì đây là một game show thể thao. Thế là tôi bò ra tập thể thao trong suốt hai tháng trời, tới ngày casting, 6 múi… vẫn chưa thấy đâu! Đành nói khó với đạo diễn: “Hay anh cho em nợ!”, kết quả là đến giờ này vẫn còn nợ… 1 múi (không biết sao mãi không thấy hiển thị)…
Anh từng nói nghề MC làm khó anh không ít, tới giờ anh còn thấy vậy?
- Ai đó bảo: Muốn thành công thì phải hội đủ 5 chữ… “uệ”: Hậu duệ, quan hệ, huynh đệ, tiền tệ và “trí tuệ”. Rủi thay, 4 chữ đầu, ở thời điểm mới chập chững vào nghề, tôi đều không có. Nhất là chữ thứ 4, vì nhà tôi rất nghèo. Mỗi cái cuối thì cũng chưa biết chắc mình hơn được ai, vì “trí tuệ” - nó vô cùng lắm. Thành thử ra, để đạt được mức độ phủ sóng như hiện nay, phải nói là tôi đã từng nỗ lực một cách vật vã.
Ít ai biết, bản tính tôi vốn dĩ là một người rất nhút nhát, ngại giao tiếp, tới mức gần như không dám mở miệng, nói chuyện không có duyên và đài từ cũng không tốt nữa. Vậy mà không hiểu sao cuối cùng tôi lại đi làm đúng cái nghề cần đến sự mạnh dạn và chúa kén đài từ này.
Vì vậy, để tìm kiếm cơ hội (thật ra, phần nhiều là không tự đến, với trường hợp của tôi), tôi đã từng bắt đầu bằng những thao tác thủ công nhất có thể: Cắm mặt bên bàn phím gõ không biết chán các từ khóa “tuyển MC”, “casting MC”… Đã không ít lần phải gạt bỏ hết mọi mặc cảm, sĩ diện, gọi điện cho những người phụ trách chương trình, để đề nghị họ cho mình một cơ hội thử sức. Lời đề nghị có khi được đáp ứng, cũng có khi bị từ chối, chỉ bởi họ đã có sẵn lựa chọn và tôi là người đến muộn, hoặc bị cho là không phù hợp, không đủ độ “hot”. Nhưng dù vậy, thì cái tên của mình ít nhiều cũng đã lưu lại trong đầu họ, dù có thể chỉ là trong một cảm giác… áy náy. Thế rồi, vào một ngày đẹp trời, họ bất ngờ gọi cho tôi, vì lựa chọn kia hóa ra không được như kỳ vọng ban đầu của họ.
Không phải lúc nào cũng thế, nhưng hãy tin là sẽ có những ngày đẹp trời như vậy, nếu như ta chủ động kiếm tìm cơ hội, dám đứng trước nó và bày tỏ khao khát được thử sức - ít ra là thế!
Tiếng Anh của tôi là một sự “đón đầu”
“Tôi có thể” - Đơn giản thế thôi sao?
- Có vẻ là thế! Nhưng thật ra để nói được câu “Tôi có thể” đấy, là cả một nỗ lực không hề đơn giản. Chẳng hạn như để trở thành một MC có khả năng dẫn tiếng Anh như hiện nay, tôi đã phải trải qua không biết bao giờ đồng hồ ngồi bên cái đài cassette, tua đi tua lại từng cái băng tiếng Anh, hay rà sóng phát thanh… để tập cho bằng được cách phát âm chuẩn của một MC - điều mà ở thời điểm đó, tôi đã nghĩ đến chuyện phải chuẩn bị để “đón đầu” cơ hội, trong đà phát triển của các game show ngoại nhập như hiện nay chúng ta đang thấy. Lại có những lần, phải bỏ tiền túi đi tàu hỏa ra Hà Nội (vì không đủ tiền mua vé máy bay), chỉ để chinh phục một cơ hội không quá lớn, nhưng sẽ dần là bước đệm đưa mình đến gần những cơ hội lớn hơn về sau. Cả những lần cắn răng chịu đựng cái nghèo, cái nhục, mà còn bị người ta lạm dụng, chơi xấu nữa…
Điều đơn giản, nếu có chăng, thì là thế này: Trong cuộc sống, nếu bạn cảm thấy thích (ai đó hay muốn được làm một việc gì đó), thì tốt nhất là hãy mạnh dạn nói ra điều đó, hơn là cứ ngồi mãi một chỗ để mong được người khác hiểu. Đời sống bận rộn, bạn nghĩ, ai có thể bỏ công ngồi tìm hiểu bạn?
Điều đó chính là tôi học được từ đứa em gái của mình (hiện đang du học tại Mỹ - PV). Nó học rất giỏi và cũng là một đứa con gái rất “gấu” nữa. Có bữa nó nghe nói trong ký túc xá nó ở đang trống một chân quản lý, thế là nó gõ cửa phòng ông thầy phụ trách, để xin được ứng cử. Và câu trả lời mà nó nhận được là một “gáo nước”: Thứ nhất, ký túc xá sẽ không chọn một người châu Á cho công việc đó, thứ hai là càng không chọn một người nhỏ con như nó. Thật ra nó đoán trước điều đó, nhưng vẫn can đảm trình bày nguyện vọng của mình, chỉ để ông ấy biết đến điều nó muốn và cái tên của nó đọng vào đầu ông ấy. Thế rồi quả nhiên sau đó, lại là một ngày đẹp trời: Một cú điện thoại báo rằng, ký túc xá đang cần một ví trí khác, có thể phù hợp hơn với nó: Quản lý học thuật… Y như cái lần tôi được mời dẫn “SV 2012” vậy, khi thoạt tiên, tôi không được cho là một lựa chọn phù hợp.
Vậy đấy, can đảm, tự tin và luôn giành quyền chủ động về mình - bấy nhiêu ấy, tôi nghĩ hẳn là bí quyết số 1 của việc nắm bắt cơ hội…
Hậu trường nghề MC trong bối cảnh bùng nổ game show và cạnh tranh khốc liệt như hiện nay hẳn là có không ít trò “tiểu xảo”, anh từng “dính chưởng” chưa và cách tự vệ của anh là gì?
- Đúng là trong số những thất bại tôi từng nếm, có khi là do mình làm chưa tới, có khi lại là do bị bạn nghề chơi xấu, tìm cách “triệt hạ”. Dĩ nhiên khi bạn nổi tiếng và đạt được một số thành công nhất định thì trong mắt một ai đó, bạn có thể bị xem là một cái gai. Điều đó là khó tránh khỏi trong nghề này và cách duy nhất để tự vệ, theo tôi chỉ có thể là: Bạn hãy cố gắng làm nghề một cách chuyên nghiệp nhất có thể, hãy đến đúng giờ, làm hết sức và chứng minh được rằng cái ít nhất và cũng là nhiều nhất mà bạn có chính là nhiệt huyết. Tin tôi đi, có nhiệt huyết và hoài bão, bạn sẽ tiến bộ nhanh hơn bất kỳ ai, hay ít ra là đủ sức vượt xa điểm khởi đầu của chính bạn!
Video được xem nhiều nhất